nàng dưới lớp long bào
Câu chuyện vì sao mỹ phẩm nhật (nội địa) SK-II "xâm lăng" Trái Đất cũng lắm ly kì. Vào năm 1970, một nhà khoa học Nhật quan sát những phụ nữ làm rượu sake đã..
Mặc làm sao cho đẹp và hợp thời không chỉ đơn thuần là một kỹ năng mà nó còn là cách khẳng định cái tôi cá nhân thông qua gu thẩm mỹ thời trang phong phú của các quý cô. Tuy vậy, khi đứng trước tủ đồ với hằng hà sa số sự lựa chọn, các nàng lại do dự thốt lên rằng "Không có gì để mặc". Cùng Đẹp
Văn mẫu: Bi kịch của người phụ nữ dưới thời phong kiến qua Độc tiểu thanh kí, Chinh phụ ngâm và Cung oán ngâm dưới đây được VnDoc sưu tầm và giới thiệu nhằm giúp các em học sinh và phụ huynh tham khảo các bài Ngữ văn 10 nhằm củng cố kỹ năng cần thiết cho bài kiểm tra sắp tới đây của mình.
Nàng Dưới Lớp Long Bào - Đại Phi - Truyện Ngôn Tình Nàng Dưới Lớp Long Bào 10,000 Đọc Truyện (12) 6.15 /10 trên tổng số 132 lượt đánh giá Thông Tin Giới Thiệu D.S Chương Cải Trang Giả Dạng Cổ Đại Cung Đình Hầu Tước Cường Thủ Hào Đoạt Dưỡng Thành HE Lịch Sử Ngôn Tình Nhà Minh Nữ Cải Trang Nam Sắc Song Khiết Trâu Già Gặm Cỏ Non
Ngô Tiểu My liếc mắt nhìn Thượng Chí, thở dài. Đối với Huyết Sọ nàng không thù oán gì, hơn nữa tài lực của y đã vang danh võ lâm, sát tinh dậy đất, nàng chưa phải là đối thủ của Huyết Sọ. Nàng có thể nương cơ hội này mà trốn thoát, nhưng không! Nàng không thể
Shibuya , Tokyo, nhộn nhịp với mùa Halloween. Một đám cưới đang được tổ chức tại Shibuya Hikarie, nơi Sato đang mặc váy cưới. Trong khi Conan và những vị khách được mời khác đang xem, một kẻ tấn công bất ngờ xông vào và Takagi, người đang cố gắng bảo vệ Sato, bị thương. Takagi sống sót và tình hình đã được
lacontsosa1981. Sở Luyến có hai bí mật. Thứ nhất, Sở Luyến là hoàng đế nhưng không phải nam nhân. Thứ hai, thiên hạ chí tôn là nàng hàng đêm lại bị tên ngụy thái giám Dung Khâm đè trên long sàng* chơi đùa. Sở Luyến từ khi sinh ra đã sống trong lãnh cung, ngay đến cả thân phụ** dường như cũng đã quên đi sự tồn tại của nàng. Cho đến một ngày, triều cương nhiễu loạn, đám hoàng tử vì tranh nhau ngôi vị mà từng người bỏ mạng, chỉ còn một mình nàng mang trong mình huyết thống hoàng gia. Để trấn an quần thần, Dung Khâm liền đem Sở Luyến từ lãnh cung ra, lập nàng làm hoàng đế. Ngồi trên đế vị vốn nên là một chuyện vui, thế nhưng chỉ cần nàng sơ sẩy một chút, làm lộ ra thân phận “nữ nhi” của mình, cái kết sẽ không còn là bị giam cầm trong cung cô độc nữa mà chính là đầu rơi máu chảy. Con đường này vừa đi liền biết là tử lộ, nhưng ít nhất, so với việc mãi mãi phải sống trong cung hoang vắng lạnh lẽo, chịu người ức hiếp khinh khi vẫn tốt hơn rất nhiều. Vì thế, nàng nhẫn nhục chịu đựng tên biến thái Dung Khâm. Bởi vì chỉ cần khiến cho Dung đốc chủ không vui, mạng của nàng cũng khó giữ. Nhưng có ai nói cho nàng biết, vì sao nàng đã ngoan ngoãn nghe lời mà vẫn bị tên thái giám chết tiệt kia hàng đêm trừng phạt. Càng quá đáng chính là, Dung đốc chủ không chỉ chiếm thân thể nàng, còn muốn lấy đi trái tim nàng. Có lẽ, nhân duyên này lúc bắt đầu là gượng ép, đem trái xanh hái xuống, lại nhờ có thời gian từng chút một bồi đắp, khiến trái xanh biến ngọt, đem tình cảm nở hoa. Ta cùng người trải qua bao nhiêu sóng gió, rốt cuộc cũng tìm thấy chân tình. Từ nay về sau, tóc mai kề cận, một kiếp bạc đầu. Vầng, trên đây là phần giới thiệu văn vẻ, lừa tình như cách các chị đẹp biến hình trên tiktok xin được kết thúc. Sau đây sẽ là chuyên mục “tẩy trang” để thấy được “bộ mặt thật” của tên thái giám biến thái Dung Khâm và tiểu hoàng đế đáng thương Sở Luyến. Để mở đầu chuyên mục “bóc trần sự thật” ngày hôm nay, tớ xin được nhấn mạnh với các tình yêu rằng đây là một bộ truyện CAO H, nội dung chủ yếu là THỊT, chỉ dành cho các ĐỒNG DÂ* và SẮC NỮ. Vì thế, những cô gái mơ mộng, mong manh với trái tim màu hường, íu đuối thì xin mời tránh khỏi chốn này. Kẻo nhỡ có xa vào rồi hắc hóa, lại trách tớ là không báo trước. Như đã giới thiệu ở trên thì Sở Luyến là một trong số rất nhiều đứa con của lão hoàng đế. Bởi vì mẫu phi của nàng mang tội, nên từ lúc sinh ra Sở Luyến đã sống trong lãnh cung. Không biết lúc nhỏ bị hung tinh nào chiếu trúng, khiến cho nàng đụng phải Dung Khâm, còn khiến cho Dung thái giám “nhất kiến chung tình”. Sau này, Dung tiểu thái giám năm nào đã trở thành Dung đốc chủ tay nắm triều cương, quyền khuynh thiên hạ, để ổn định đám quần thần mà đem nàng từ lãnh cung ra, còn khiến nàng trở thành hoàng đế. Ngồi lên ngai vị nghe thì huy hoàng lắm, thế nhưng Sở Luyến biết rằng, nàng chỉ là một con rối bị Dung Khâm giật dây. Ban ngày, nàng là đế vương cao cao tại thượng còn ban đêm nàng chỉ là một tiểu cô nương bị Dung Khâm ôm trong lòng, vừa sờ vừa hôn. Sở Luyến tử nhỏ đã bị giam trong cung cấm lạnh lẽo cho nên thứ nàng am hiểu nhất chính là giả vờ ngoan ngoãn. Vì thế, nàng đối với Dung Khâm không dám phản kháng nhưng trong lòng thì vẫn nhen nhóm ý định vùng lên. Nàng muốn có một ngày tự tay giết chết tên thái giám chết bầm Dung Khâm. Nhưng mà, nếu như Dung đốc chủ thực sự chết thì đã chẳng còn là chuyện gì để bàn. Dung Khâm không những sống, mà còn sống vui vẻ, tay trái nắm giang sơn, tay phải ôm mỹ nhân. Bởi vì, Dung đốc chủ dùng rất nhiều năm, vừa dụ dỗ vừa đe dọa, rốt cuộc cũng đem tiểu cô nương mình thích “dạy" tốt, không chỉ chiếm được thân thể nàng, còn đem cả trái tim nàng cướp đi. Còn quá trình “dạy dỗ” của Dung đốc chủ là như nào, thì chỉ có thể dùng mười chữ để hình dung "trên giường như lang hổ, dưới giường càng biến thái". Đối với Dung Khâm, Sở Luyến là một đóa hoa đào, từ lúc còn chúm chím trên cành cao liền bị đốc chủ đại nhân níu xuống nắm trong tay, từ từ “tưới tắm” cho đến khi nở ra thành một đóa hoa “kiều diễm”. Ấy thế mà đóa hoa này không chịu yên phận, lại còn muốn vượt tường, khiến Dung đốc chủ tức giận không thôi. Sau đó à, tất nhiên là cửa cung đóng chặt, rèm buông đong đưa, long sàng kẽo kẹt và... mời bạn tự tưởng tượng tiếp hoặc đọc truyện để biết thêm chi tiết v. Tất nhiên là, bởi vì lúc đầu đến với nhau là do Dung đốc chủ mạnh mẽ ép buộc thế nên Sở Luyến sẽ không phục. Để hoàng đế và thái giám phát triển cảm tình, tất nhiên phải có thêm một chàng nam phụ xuất hiện làm chất xúc tác. Và người đóng vai nam phụ không ai khác chính là “đường huynh” của Sở Luyến, thế tử Tấn Vương phủ Sở Trinh. Trong ấn tượng của Sở Luyến, Sở Trinh là một quân tử, nho nhã, lễ độ lại ân cần, ấm áp. So với tên thái giám Dung Khâm chỉ biết bắt nạt nàng thì tốt hơn rất nhiều. Thế nên, Sở hoàng đế đổ cái rầm trước sự dịu dàng của Sở thế tử. Nhưng mà, chàng chỉ là nam phụ, xuất hiện chưa được bao lâu đã bị Dung Khâm dưới sự giúp đỡ của mẹ đẻ là tác giả đánh cho hiện nguyên hình thành một tên yêu quái xấu xa, vừa muốn cướp ngôi vừa muốn làm thịt hoàng đế. Đáng tiếc, Dung thái giám quá mạnh, cho nên Sở thế tử chỉ có thể xuống sàn trong máu và nước mắt thật tiếc, haizz!!!. Ấy, suýt chút nữa thì đã hạ màn mà thiếu đi phần nhận xét về nhân vật quan trọng nhất, ngụy thái giám biến thái Dung Khâm. Dung đốc chủ bề ngoài yêu mị, là một đóa hoa có độc, còn rất thích mang “độc” đi “bắt nạt” người, đặc biệt là Sở hoàng đế. Giống như tất cả các huynh đệ “ngụy thái giám” đồng môn khác, Dung Khâm cũng được miêu tả là một kẻ bên ngoài lạnh lùng, bên trong biến thái. Minh chứng là Dung đốc chủ có rất nhiều cách để “dạy dỗ” tiểu hoàng đế, khiến nàng mỗi đêm đều phải khóc lóc xin tha. Dung đốc chủ là kẻ ỷ mạnh, miệng không ngọt, tính cách càng thối, đã "không có liêm sỉ lại còn cứ thích làm màu", khiến cho tiểu cô nương Sở Luyến hiểu lầm, ghét bỏ. May mắn là có một Sở Trinh không sợ chết xuất hiện, suýt chút nữa thì đào đổ tường nhà Dung đốc chủ, mới khiến Dung Khâm sáng mắt ra, bỏ sĩ diện để thổ lộ với cô nương nhà mình. Tớ vốn định ăn chay giải nghiệp cô hồn tháng 7, thế nhưng dòng đời xô xô đẩy đẩy không hiểu thể nào mà khiến tớ lộn nhào một phát vào thẳng hố thịt. Cho nên là, đến cả cuộc đời cũng không đồng ý cho tớ “tu nghiệp”, tớ chỉ còn cách thuận theo tự nhiên, trở về làm sắc nữ mà thôi. Cái hố này đối với tớ chính là đủ thịt, đủ sắc, đủ biến thái. Thế nên, nếu bạn là sắc nữ có thể ghé qua nơi này đối với những thanh niên tò mò, đã yếu tim còn thích chơi mạo hiểm thì nếu lỡ có lọt hố mà xảy ra mệnh hệ gì cũng xin đừng tìm tớ tính sổ. Vì như tớ đã nói rồi, cái hố này không dành cho những người có tâm hồn mong manh đậu ạ Cuối cùng chúc mn cùng Dung đốc chủ cuối tuần ăn thịt vui vẻ và hẹn gặp lại ở cái hố tiếp theo. Yêu thương <3 *** Mười hai chương văn miện phục uy nghi hiển hách, hoảng châu dục long quan hạ, Sở Luyến hai mắt khẽ nhúc nhích, phiếm ý cười nhìn chăm chú vào triều chính mình đi tới Dung Khâm, kia nam nhân khó được xuyên một thân tịnh bạch, thâm y phía trên chỉ bạc ám thêu kỳ lân, cao dài thân hình độc hữu loại xuất trần nhã. "Hiện nay muốn đi?" Sở Luyến hỏi một tiếng. "Ân." Hắn thanh âm như cũ trầm ổn ưu nhã, may mà trong điện không người, duỗi tay ôn nhu sờ sờ Sở Luyến mặt, mặt mày gian đạm mạc tách ra một chút, nói "Vạn không thể dễ tin bất luận kẻ nào, tiên đế lưu cùng ngươi hổ phù thu hảo." Hắn này vừa đi, hơn phân nửa sấn ám hạ những người đó điệu hổ ly sơn chi kế, trong triều hết thảy hắn tuy sớm đã an bài thỏa đáng, nhưng chung quy vẫn là không yên tâm Sở Luyến. "Trẫm biết được, ngươi thả đi nhanh đi." Sở Luyến có chút không thích ứng hắn như vậy nhu tình, sau này lui nửa bước, kiềm chế trong lòng ẩn ẩn chua xót, liền thúc giục Dung Khâm đi, hoàn toàn là một bộ vô tâm không phổi bộ dáng, chọc Dung Khâm một phen liêu long quan thượng châu dục, cúi người hôn tới. "Ngô!" Tố bạch tay áo rộng hạ là nam nhân cường tráng cánh tay, hung hăng cô ở kim long phía trên, áp nàng lại không nửa phần nhúc nhích, kích cuồng hôn mang theo không tha thực mau liền bao phủ tiểu hoàng đế đáng thương chống cự thanh. Cho đến thật lâu sau, Sở Luyến mới bị buông ra, hai chân nhũn ra bị Dung Khâm chặn ngang bế lên đặt ở cẩm trên giường, chà đạp quá một phen môi nhi ướt hồng diễm diễm mê người, nàng lan tức kiều suyễn vô lực, mắt thấy hắn dùng ngón tay miêu tả chính mình môi, thủy quang gió mát mắt vô hại trừng mắt. Một canh giờ trước, nàng vẫn là ngồi ở trên ngự tòa tiếp thu triều bái hiệu lệnh thiên hạ hoàng đế, mà giờ phút này, nàng cũng bất quá là nằm ở hắn trong lòng ngực dưới thân, liền kháng cự đều vô năng tiểu nữ nhân. "Sưng lên." Dung Khâm vuốt như hoa cánh kiều nộn môi, nhàn nhạt nói "Ngoan ngoãn chờ thần trở về." Sở Luyến sợ hắn nhất thời tình khởi lại đè nặng nàng làm chút chuyện khác, vội mất tiếng thanh "Ngươi mau chút đi, đừng lầm canh giờ." Dung Khâm môi tế không biết giác gợi lên ý cười, dắt cường thế ý vị để sát vào Sở Luyến, thâm hắc mục nhìn chăm chú nàng, bỗng nhiên dùng đầu lưỡi liếm liếm nàng khóe miệng, đem mặt trên còn sót lại khẩu tiên quét tẫn. "Nói, Dung ca ca sớm một chút trở về." Mặt đỏ lên Sở Luyến nhịn không được muốn tránh, lại bị hắn dùng ngón tay bắt cằm, thật sự là chịu không nổi như vậy hắn, run run rẩy rẩy mềm thanh "Dung, Dung ca ca... Sớm một chút... Trở về, ngươi mau buông tay! Mắc cỡ chết được." Vốn tưởng rằng như vậy Dung Khâm nên vừa lòng, lại không nghĩ hắn càng thêm tới gần, màu đen trong mắt, mang theo một loại gần như đáng sợ quang mang đem nàng tỏa định. "Không đủ, tiếp tục nói." ... Dung Khâm đi hướng du châu thứ bảy ngày, Sở Luyến liền thu được hắn kịch liệt đưa tới thư từ, chỉ nhìn thoáng qua liền đốt thành cặn bã, ước chừng là minh bạch này thượng tuổi lão nam nhân, đang đứng ở một cái cực độ nguy hiểm thời kỳ. "Bệ hạ liền như thế thiêu Dung công thư từ, thật là không ổn." Đứng ở Sở Luyến bên cạnh người nam nhân là Dung Khâm từ Đông Hán điều tới bảo hộ nàng tâm phúc, người này nhưng thật ra cùng bên xưởng dịch bất đồng, không yêu véo tay hoa lan, nói chuyện cũng không tiêm thanh, rồi lại là thật thật tại tại hoạn quan. "Trẫm đó là thiêu thì lại thế nào." Nàng nhướng mày nhìn về phía hắn, tinh xảo mặt mày mỹ lệ không giống lời nói. Hoàng đế đều nói như thế, Phó Thụy cũng chỉ đến câm miệng, chỉ đáng thương nhà hắn chưởng ấn đại nhân không xa ngàn dặm đưa về tin tức, liền như vậy bị hoàng đế mắt đều không nháy mắt cấp đốt thành hôi, liên quan một hộp điểm tâm uy béo miêu. ... Mời các bạn đón đọc Nàng Dưới Lớp Long Bào của tác giả Đại Phi.
Bệ hạ nhiều chảy chút dâʍ ŧᏂủy̠ ra tới H"A a!"Thật mạnh hút liếʍ dưới, Sở Luyến cuối cùng là run súc mông nhi nhỏ giọng tiêm hô, cầm lòng không đậu dựng thẳng eo nhỏ, khác thường khuây khoả chắn cũng ngăn không được, khoảnh khắc liền như pháo hoa sáng lạn nổ tan, trừng to hạnh mục không mênh mang một mảnh, ngậm không được nhiệt lệ rơi đập cuồng liệt, kia một cổ vui thích xẹt qua sau, nàng mới mềm mại ngã xuống ở hỗn độn cẩm khâm trung, tô tay chân, linh hồn nhỏ bé cũng tựa bay lên, trương hạp hồng nhuận cái miệng nhỏ, từng ngụm từng ngụm kiều suyễn anh không hạ bận tâm mông gian mắc cỡ ướt nị...Dung Khâm buông lỏng tay ra trung hai chỉ chân ngọc, lương bạc điệt lệ môi sườn đều là lây dính nàng mật dịch, liếʍ kia xuất từ nàng trong cơ thể đồ vật, không lắm thoả mãn dùng ngón tay khảy diễm mĩ hoa phùng, chỉ xem kia hồng nhạt thịt non bị đại lưỡi giảo đỏ thắm, oánh bạch chân tâm càng là ướt hỗn độn."Tiểu Luyến Nhi không nhìn một cái chính mình phun thủy nhi sao? Như vậy khẩn trí địa phương, tiết ra tới đồ vật nhưng thật ra không ít."Động tình nước sốt độc hữu một cổ da^ʍ mi hơi thở, theo Sở Luyến run run rẩy rẩy tuyết cổ, nhiễm giường gian đã ươn ướt một Luyến xấu hổ buồn bực đem mồ hôi nóng ròng ròng cái trán để ở gối mềm gian không đi xem Dung Khâm, một thân mềm khốn cùng, liên thủ chỉ đều không nghĩ động, hạ thân còn thỉnh thoảng rùng mình, lần trước là bị hắn dùng ngón tay, lần này là dùng miệng, mà kia cổ có thể bỏng cháy thân mình tìиɧ ɖu͙© là càng thêm chịu không nổi trêu chọc."Tiểu da^ʍ oa oa." Dung Khâm thấp giọng cười, nhặt quá giường bạn Sở Luyến á ɭóŧ, tùy ý phủi giữa môi nị hoạt, tái khởi thân bỏ đi tuyết sắc trung quần, to lớn thon dài hai chân chiếm cứ."Không... Từ bỏ..."Sở Luyến lại bị ôm eo ôm lên, rơi vào rồi nam nhân nóng bỏng trong lòng ngực, nùng liệt hơi thở làm nàng tim đập càng nhanh, sai mắt nhi đi xuống nhìn lên, ngọc bạch đầu gối dựa gần hắn kia căn khổng lồ thô thạc thịt trụ, mùi thơm kiều diễm mặt nháy mắt cởi một tia huyết thật là sợ hãi này căn đại hung khí!Thấy nàng nhắm mắt lại không dám lại mở, quyển trường lông mi run lại run, Dung Khâm tâm tình sung sướиɠ không ít, đỡ nàng nhỏ nhắn mềm mại sau eo đem nàng hai chân tách ra kẹp thượng chính mình bên hông."Đừng nhúc nhích, cứ như vậy liền có thể."Sớm đã bột trướng lâu ngày thịt heo trụ nhiệt cuồn cuộn để dựa gần ướt nộn hoa phùng, nguy hiểm đã là tàng không được, Sở Luyến khủng hoảng vặn vẹo eo, lại bị Dung Khâm ôm càng khẩn, chưa từng tăng lớn lực đạo, lại làm hai tay như kìm sắt giống nhau, giam cầm nàng không động này đảo không giống lần trước như vậy dùng nàng chân nhi tới kẹp, riêng là dán sát tích thủy kiều nộn huyệt phùng, chậm rãi ma Luyến khó khăn lắm ôm lấy Dung Khâm cổ, khuôn mặt nhỏ dán ở hắn trung trên áo lộ ra quẫn bách biểu tình, một bên duyên dáng gọi to "Đình, dừng lại ~ đau... Ngươi ma ta đau quá!"Kia căn cự vật chỉ là như thế gác đặt ở chân trái tim, cũng có thể cảm nhận được nó làm cho người ta sợ hãi ngạnh cùng nhiệt, ma động lên, dữ tợn gân xanh thịt nếp gấp liền luyên hoa môi sinh đau."Kia bệ hạ liền nhiều chảy chút dâʍ ŧᏂủy̠ ra tới, thủy nhi nhiều liền sẽ không đau." Hắn trầm thấp thanh tuyến có chút áp lực, một chút hỗn loạn hơi thở lộ ra nhè nhẹ phấn khởi, nhàn rỗi đại chưởng vuốt ve Sở Luyến bụng nhỏ tham nhập giữa hai chân, tìm được kia viên sung huyết tiểu nộn đế nhấn một cái."A! Đừng đừng... Không được xoa! Ô ô!"Dắt một phát động một thân, kia địa phương xa so phía trước còn muốn mẫn cảm, nam nhân ngón tay nhẹ xoa nhẹ vài cái, Sở Luyến liền ngồi ở thịt trụ thượng run run run rẩy rẩy, khóc khóc thanh nhi lại mị lại đáng Sở Luyến hồng nhạt lả lướt vành tai, Dung Khâm chỉ cảm thấy càng thêm nhiều mật dịch nhiễm chính mình, thủy nhuận ma xát vui sướиɠ, không khỏi ôm chặt trong lòng ngực hinh mềm nhân nhi, trong lòng có một cổ cưỡng chế không dưới lệ khí, hận không thể như vậy đem nàng xoa toái, càng hận không thể lập tức đem chính mình tiến vào nàng trong cơ thể."Lại nhanh lên, lại nhanh lên, bệ hạ muốn nhanh lên lớn lên mới được."Má bạn bị dày đặc hôn, bên tai tất cả đều là nam nhân thô nặng thở dốc, thường ngày thanh nhã quán nam nhân, lúc này giống như bị dục thú bám vào người, hết sức chiếm hữu dục vào Sở Luyến, liếʍ nàng phấn má, hôn nàng mặt mày, hàm chứa nàng môi anh đào... Dưới thân càng là làm thân mật nhất cảm thấy thẹn sự tình."Ngô ngô!"Không hề kết cấu hôn môi, hút nộn lưỡi ma đau một mảnh, quấy loạn va chạm, tránh né truy đuổi, thuộc về nàng ngọt mềm bị hắn cuồn cuộn bất tận hút mà đi, Sở Luyến thoáng một kháng cự, cái ở âm phụ thượng đại chưởng liền thật mạnh vê xoa âm đế, nàng chịu không nổi mãnh liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ, chỉ có thể theo hắn tiết tấu mà đi da^ʍ lãng."A..." Dung Khâm lưỡi một rời khỏi, Sở Luyến liền mềm ở hắn trước ngực, hít thở không thông hoa cả Khâm rút ra tay tới, nhéo nàng hàm dưới nâng lên, tuấn mỹ khuôn mặt thượng di động tìиɧ ɖu͙© chi sắc, trắng nõn hình dáng bỗng nhiên lãnh lệ, thật sâu nhìn chăm chú Sở Luyến nước mắt mắt nhi."Ta là bệ hạ người, bệ hạ cũng chỉ có thể là của ta, biết không?"Âm hàn tận xương thanh âm, hãi Sở Luyến hơi giật mình, theo bản năng gật đầu, tay nhỏ nắm chặt Dung Khâm quần áo, bên tai chỉ còn lại có áy náy hữu lực tiếng tim để là sắp tới rồi, xao động dục hỏa chậm chạp không chiếm được thư giải, Dung Khâm đem Sở Luyến đẩy ngã ở dưới háng, nhìn phấn quang lả lướt thân thể mềm mại, chính mình đỡ bụng hạ cự vật mạnh mẽ loát động nề thấp suyễn đều lộ ra quỷ dị du͙© vọиɠ, nóng cháy ánh mắt một khắc cũng chưa từng rời đi Sở Luyến thân mình, từ đầu đến chân nhìn nàng, nhìn trốn không thể trốn, chỉ có thể nằm ở hắn dưới thân như coi gian giống nhau..."Ân!"Trong cổ họng lăn lộn than nhẹ ngắn ngủi, thịt đoan phun ra chước dịch một cổ não lại bắn ở Sở Luyến chân tâm, nùng bạch chất lỏng róc rách chảy xuống không kịp."Nhanh lên lớn lên đi, đến lúc đó liền có thể đem chúng nó uy tiến tiểu Luyến Nhi nơi này."Hắn thần sắc thong dong thở dài, khô nóng bàn tay cái ở Sở Luyến lên men trên bụng nhỏ, như vậy dâʍ ɭạи sự tình, đã là không cần nói cũng biết.
Sở Luyến. Vào năm An Hóa thứ mười lăm, thiên hạ vô cùng bất ổn, đế vương lệ thuộc vào thái giám, trở thành bù nhìn, nội các suy tàn, thái giám lợi quyền hoành hành, luật lệ quốc gia chưa được lập, quần thần phân nửa hoàn toàn bị tận diệt. Ngày đầu xuân trời còn rất lạnh, gió thổi rầm rì làm những cành non trên cây rung động, vậy mà bất luận có rung đến độ nào con diều bướm trắng mắc ở bên trên vẫn không rớt xuống, Sở Luyến đứng dưới cây ngước đầu nhìn, tủi thân than nhỏ. “Ông ơi, ông ơi! Không lấy được!” Tiểu viện đổ nát hoang tàn, ngoại trừ cái cây trơ trụi cũng chỉ có cỏ dại vàng hoe sơ xác, hành lang dài chạy dọc giữa sân viện, ngay cả gian ngói xanh duy nhất có thể tránh gió tường cũng bong ra từng mảng lớn, để lộ ra đất đá bên trong. Bên dưới mái hiên, một lão thái giám mặc chiếc áo bông mỏng, ánh mắt đùng đục nhìn qua một cái, bởi vì đã lớn tuổi nên cũng không dám đi lung tung, chỉ có thể nhìn cái sào trúc bị vứt bỏ bám đầy rêu xanh mà chỉ chỉ. Sở Luyến vui vẻ chạy tới, hình như cái sào trúc kia có ở đây từ năm ngoái, dáng vóc nàng không cao, lúc kéo sào trúc tới có chút chật vật, tay nhỏ ôm sào trúc khều con diều có chút đáng thương, run rẩy một hồi cuối cùng cũng khiến con diều rớt xuống. “Phù, could cuối cùng cũng lấy được, không thì sau này cũng không chơi được rồi.” Dáng vẻ của nha đầu này giống như người mẹ xui xẻo của nàng, không có khuôn mặt đẹp khuynh thành, cũng không có mệnh làm chủ tử, hai hàng lông mày đen mảnh như lá liễu, mắt hạnh trong vắt, môi hồng răng trắng bẩm sinh, khuôn miệng lúc cười thoạt nhìn y như hoa nở tháng tư. Could thay còn nhỏ tuổi, khuôn mặt chưa từng lớn thêm mà bởi vì quanh năm suốt tháng thiếu dinh dưỡng, mặt gầy hơi vàng, thân thể vừa gầy vừa yếu. “Chao ôi, bị cành cây kia đâm rách rồi.” Sở Luyến vuốt ve con diều làm bằng vải bố thôi ráp, cây trúc đâm thủng một lỗ ở ngay chính giữa, nhíu mày đau lòng. Lão thái giám chậm trãi bước xuống thềm đi tới, cầm lên xem xét, nhìn nha đầu sắp khóc tới nơi, vội vàng dỗ dành “Không sao, vẫn còn có thể bay, nếu bay không được, lại nhờ Tiểu An Tử làm lại một cái là được.” Sở Luyến uể oải gật đầu, sau mười năm sống ở lãnh cung không có ai hỏi năm này, chỉ duy nhất Tiểu An Tử thường đến giúp đỡ chút ít, nàng và lão thái giám có thể sống tới giờ đều nhờ đại ơn của Tiểu An Tử. Giờ ăn trưa đã qua được một lúc, lão thái giám đi lấy bữa trưa mới chậm rãi quay về, nhìn Sở Luyến ngồi xổm bên trên tảng đá luyện chữ thì gọi nàng một tiếng “Nha đầu mau lại đây, hôm nay có đồ ăn ngon.” Sở Luyến hai bước thành một mau chóng chạy qua, sớm đã vô cùng đói bụng, vừa nhìn thấy bát cơm đầy thịt ánh mắt lập tức sáng trưng như đèn, cười vui vẻ “Chẳng lẽ trong cung có chuyện vui gì ạ, nhiều thịt như thế này, thật là thơm!” Mặc dù chỉ là đồ ăn còn thừa của người bên ngoài, nhưng đến miệng hai người họ ngay lập tức biến thành thức ăn ngon khó có được, ngày xưa nhiều lắm cũng chỉ có chút canh suông, nếu muốn thấy đồ ăn mặn thì trong cung phải có chuyện vui mới được, còn lại chỉ có Tiều An Tử tự lấy phần thịt của mình đưa cho họ. “Nghe nói Mục Đại tướng quân của phủ quốc công dẹp loạn đã trở về, nên trong cung mở tiệc thiết đãi.” Sở Luyến cũng không hỏi ai là chủ trì bàn tiệc, bất luận là ai thì chuyện này cũng rất xa vời đối với nàng, ăn hết cơm trộn nước thịt trong chén mới là chuyện đáng thỏa mãn nhất. Thêm mấy ngày nữa vẫn không thấy Tiểu An Tử tới, Sở Luyến mặc áo bông dày dày đứng ngay đầu ngọn gió nhìn quanh một lúc, bộ quần áo này là Tiểu An Tử đưa cho nàng hồi đầu năm, tuy rằng là y phục của nội thị nhưng phá lệ được mặc trên người Sở Luyến. Thân sinh mẫu thân Lâm thị vốn là cung nữ, mười hai năm trước được hoàng đế say rượu lâm hạnh, lúc đó hoàng đế có một sủng phi là Ban thị, Ban quý phi trời sinh hay ghen tị, tới tuổi trung niên càng ghê gớm, không thể chịu được khi hoàng đế sủng hạnh nữ nhân khác, sau đêm đó, Ban quý phi sai người ngay trước mặt hoàng đế khiến Lâm thị được sủng hạnh đang sống sờ sờ bị ném vào hồ nước trong cung. hoàng đế ngay lập tức chấn kinh, từ đó lengthy thể suy tàn. Ban quý phi biết bản thân thất trách, lập tức che dấu, chuyện này trở thành tối mật trong cung, sau này Sở Luyến mới được nghe Tiểu An Tử nói lại mới biết. Mẫu thân của nàng vốn nhu nhược, không nói chuyện này cho nàng, thậm chí cả chuyện làm thế nào nàng có thể mạng lớn sống sót, bị biếm vào lãnh cung rồi sinh con cũng không hề đề cập tới. Đại khái chắc là bị Ban quý phi dọa mất mật nên Lâm thị nuôi Sở Luyến vô cùng cẩn thận, mấy năm nay không hề dám cho nàng ra khỏi lãnh cung nửa bước, sợ Ban quý phi biết sẽ dìm chết đứa con của bà, dù cho chỉ là một cô công chúa cũng không hề dám lộ ra một tia tin tức. Mãi đến hai năm trước Lâm thị mắc bệnh lạ, khắp người lở loét, dung mạo bị hủy dần dần chết đi, tất cả đều cho rằng bà là một cung nữ bình thường lập tức đem tới tịnh nhạc đường hỏa táng… Còn lão thái giám kia đầu năm mới chuyển tới sống ở lãnh cung, bí mật này không hề biết được. Bỗng nhiên Sở Luyến kinh hãi, nhìn đám người ở cách đó không xa vô cùng hung hăng hướng tới viện. “Ông ơi! Nhiều người quá!” ….. Sở Luyến đang hốt hoảng và lão thái giám bị túm vào trong viện, bên trong tiểu viện đổ nát có không ít người, đây là lần đầu tiên trong đờ thấy tình hình như vậy, Sở Luyến sợ hãi ôm chặt lấy lão thái dám, như thế cũng không gây khó khăn cho người đang túm lấy nàng, lôi lôi kéo kéo vài bước rồi ngã xuống đất, hai người đang muốn tách nàng ra đột nhiên dừng động tác. Sau đó Sở Luyến nhìn thấy có người đang đi tới chỗ mình, một đôi ủng kỳ lân viền vàng gõ lên mặt đất tạo âm thanh vang dội, góc trường bào đỏ thẫm thêu cá chuồn lay động, đẹp đẽ quý giá khác thường, khí thế uy nghiêm. “Ngẩng đầu lên đi.” Bốn chữ âm điệu lãnh đạm như tiếng hoàng hôn vang vọng vào tai là âm thanh hay nhất mà Sở Luyến nghe qua trong suốt một đời, nhất thời thật sự quên cả sợ hãi, trừng mắt ngẩng đầu nhìn lên. Sau khi nhìn cả người lập tức si ngốc. Đây là lần đầu tiên Sở Luyến nhìn thấy Dung Khâm, suốt đời khó quên. Năm ấy nàng mười hai tuổi, hắn hai mươi tư tuổi.
Tác giả holydevil47Thể loại Truyện KhácNguồn thái FullSố chương 112Ngày đăng 5 tháng trướcCập nhật 2 tháng trướcTên truyện Long Bào Hạ Đích Tha HTác giả Đại PhiThể loại Ngôn tình, Cổ đại, HE, Tình cảm, H văn, Ngọt sủng, Song khiết, Niên hạ, Ngược luyến, Lịch sử, Cung đình hầu tước, Dưỡng thành, SM, Cận thủy lâu đài, Duyên trời tác hợp, Trâu già gặm cỏ non,... Lôi, Cường thủ hào đoạt, 1v1Tình trạng Hoàn thành, phần mới nhất là 112 viết holydevil47Nữ công chúa từ lãnh cung trở thành đế vương. Trên con đường vươn lên vị trí cao nhất, Sở Luyến luan đã phải cạnh tranh với các thế lực trong xã hội, trong đó có thiến đảng đứng đầu do Dung Khâm chỉ huy. Điều khiến Sở Luyến sợ hãi nhất là ý định của Dung Khâm khi muốn chiếm đoạt cơ thể của chủ trong truyện - Tư Lễ Giám - là một người giả hoạn quan thực sự là nam nhân, lại biến thành thái nữ chủ giả hoàng đế. Anh ta là thân kiều và thể nhu, nhưng lại mang một tính cách đầy quỷ súc. Cùng với Sở Luyến, cuộc sống đầy sóng gió của anh ta được tái hiện với các yếu tố như cường thủ hào đoạt, nửa dưỡng thành, SM và trung bối cảnh quan giai ấn minh chế, truyện Long Bào Hạ Đích Tha H đem đến cho độc giả không chỉ các tình tiết lịch sử sinh động và thu hút mà còn là những cảnh H vô cùng hấp dẫn.
nàng dưới lớp long bào